Tô Chí Tự

MỘNG BÌNH THƯỜNG !



Ngày xưa áo trắng học trò !
Hồn nhiên ...em chẳng âu lo cuộc đời !
Mỗi lần phượng nở hồng tươi ,
Nao nao ...em sắp được ngồi lớp trên ,
Vẽ cho mình cuộc tương lai ,
Em mơ đến lớp làm cô giáo hiền .
Giấc mơ chưa trọn đã dừng !
Lại choàng áo trắng !_ Em làm cô dâu .
Giấc mơ đời cũng chuyển theo !
Con ngoan với cuộc sống yên bên chồng !
Những đứa con lại lọt lòng !
Em an phận với đời !_ Không phân bì !
Ngỡ chừng cứ thế trôi đi !
Dòng đời ai biết nhiều khi thác ghềnh !
Đang xuân ai nghĩ hoa tàn ?!
Khăn sô, áo trắng lại quàng thân em !
Cả cuộc đời " trắng" bám đeo !
Ba lần áo trắng !_ đời sao vô lường ?!
Dẫu cho mộng rất bình thường !
Trời ghen nhan sắc ?!_ chẳng thương phận đào !
Biết làm sao ?!, phải làm sao !
Con chim sợ ná !_Cành cao ngại ngần !
Em còn đây một tâm hồn !
Phải đành sống hết cuộc đời cô đơn ?!
Thẹn thùng cả với phấn son !
Một mình ...mình với mình thôi...một mình !




Có ai làm chủ đời...không ?!!!


 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "MỘNG BÌNH THƯỜNG !"